IAS 36 – Impairment of Assets - IFRS.VN

Giới thiệu về IAS 36

IAS 36 hướng đến đảm bảo rằng tài sản của đơn vị không được ghi nhận ở mức cao hơn giá trị có thể thu hồi (nghĩa là giá trị cao hơn giữa giá trị hợp lý trừ chi phí bán và giá trị sử dụng). Ngoại trừ lợi thế thương mại và một số tài sản vô hình có yêu cầu kiểm tra suy giảm giá trị hàng năm, đơn vị phải thực hiện kiểm tra suy giảm giá trị khi có dấu hiệu suy giảm giá trị của tài sản, và việc kiểm tra có thể được thực hiện cho một đơn vị tạo tiền khi một tài sản không tạo ra các dòng tiền vào độc lập với các tài sản khác.

IAS 36 được ban hành lại vào tháng 3 năm 2004 và áp dụng cho lợi thế thương mại và tài sản vô hình có được từ giao dịch hợp nhất kinh doanh mà ngày thỏa thuận là vào hoặc sau ngày 31 tháng 3 năm 2004, và cho tất cả các tài sản khác kể từ đầu kỳ báo cáo năm đầu tiên bắt đầu vào hoặc sau ngày 31 tháng 3 năm 2004.

Lịch sử ban hành của IAS 36

Vào tháng 4 năm 2001, Ủy ban Chuẩn mực Kế toán Quốc tế IASB (Ủy ban) đã thông qua IAS 36 Suy giảm giá trị tài sản, ban đầu được ban hành bởi IASC vào tháng 6 năm 1998. Chuẩn mực này đã hợp nhất tất cả các yêu cầu về cách đánh giá khả năng thu hồi của tài sản. Các yêu cầu này được quy định trong IAS 16 Bất động sản, nhà xưởng và thiết bị, IAS 22 Hợp nhất kinh doanh, IAS 28 Kế toán cho các công ty liên kết và IAS 31 Báo cáo tài chính cho các lợi ích trong liên doanh.

Ủy ban đã sửa đổi IAS 36 vào tháng 3 năm 2004 như là một phần của giai đoạn đầu tiên của dự án hợp nhất kinh doanh. Vào tháng 1 năm 2008, Ủy ban đã sửa đổi IAS 36 như là một phần của giai đoạn thứ hai của dự án hợp nhất kinh doanh.

Vào tháng 5 năm 2013, IAS 36 đã được sửa đổi bằng Thuyết minh giá trị có thể thu hồi cho các tài sản phi tài chính (Sửa đổi IAS 36). Các sửa đổi này yêu cầu thuyết minh thông tin về giá trị có thể thu hồi của các tài sản bị suy giảm, nếu giá trị đó dựa trên giá trị hợp lý trừ đi chi phí bán và thuyết minh các thông tin bổ sung về giá trị hợp lý.

Các chuẩn mực khác đã đưa ra các sửa đổi nhỏ liên quan đến IAS 36. Chúng bao gồm IFRS 10 Báo cáo tài chính hợp nhất (ban hành tháng 5 năm 2011), IFRS 11 Thỏa thuận liên doanh (ban hành tháng 5 năm 2011), IFRS 13 Xác định giá trị hợp lý (ban hành tháng 5 năm 2011), IFRS 9 Công cụ tài chính (Kế toán phòng ngừa rủi ro và sửa đổi IFRS 9, IFRS 7 và IAS 39) (ban hành tháng 11 năm 2013), IFRS 15 Doanh thu từ hợp đồng với khách hàng (ban hành tháng 5 năm 2014), Nông nghiệp: Các cây trồng lâu năm (Sửa đổi IAS 16IAS 41) (ban hành tháng 6 năm 2014), IFRS 9 Công cụ tài chính (ban hành tháng 7 năm 2014), IFRS 17 Hợp đồng bảo hiểm (ban hành tháng 5 năm 2017), Sửa đổi tham chiếu đến Khung khái niệm trong Chuẩn mực IFRS (ban hành tháng 3 năm 2018) và Sửa đổi IFRS 17 (ban hành tháng 6 năm 2020).

Tóm tắt Chuẩn mực IAS 36

Mục đích của IAS 36

Đảm bảo rằng tài sản được ghi nhận không vượt quá giá trị có thể thu hồi và xác định cách thức xác định giá trị có thể thu hồi.

Phạm vi áp dụng

IAS 36 áp dụng cho tất cả các tài sản ngoại trừ: [IAS 36.2]

Do đó, IAS 36 áp dụng cho (trong số các tài sản khác):

Các định nghĩa chính

Lỗ do suy giảm giá trị: giá trị mà giá trị ghi sổ của tài sản hoặc đơn vị tạo tiền vượt quá giá trị có thể thu hồi.

Giá trị ghi sổ: giá trị mà tài sản được ghi nhận trong báo cáo tài chính sau khi trừ đi khấu hao lũy kế và lỗ lũy kế do suy giảm giá trị tài sản.

Giá trị có thể thu hồi: giá trị cao hơn giữa giá trị hợp lý của tài sản trừ chi phí bán * (đôi khi được gọi là giá bán thuần) và giá trị sử dụng.

(*)Trước khi được sửa đổi bởi IFRS 13 Đo lường giá trị hợp lý, điều này được gọi là ‘giá trị hợp lý trừ chi phí bán’.

Giá trị hợp lý: giá trị có thể nhận được khi bán tài sản hoặc chuyển giao khoản nợ phải trả trong một giao dịch tự nguyện có tổ chức giữa các bên tham gia thị trường tại ngày xác định giá trị (xem IFRS 13 Đo lường giá trị hợp lý).

Giá trị sử dụng: giá trị hiện tại của các dòng tiền trong tương lai dự kiến nhận được từ một tài sản hoặc đơn vị tạo tiền.

Xác định tài sản có thể bị suy giảm giá trị

Cuối mỗi kỳ báo cáo, đơn vị phải đánh giá liệu có dấu hiệu nào cho thấy tài sản có thể bị suy giảm giá trị hay không (nghĩa là giá trị ghi sổ có thể cao hơn giá trị có thể thu hồi). IAS 36 liệt kê danh sách các dấu hiệu bên ngoài và nội bộ của sự suy giảm giá trị. Nếu có dấu hiệu cho thấy tài sản có thể bị suy giảm giá trị, thì giá trị có thể thu hồi của tài sản đó phải được tính toán. [IAS 36.9]

Giá trị có thể thu hồi của các loại tài sản vô hình sau được xác định hàng năm bất kể có dấu hiệu suy giảm giá trị hay không. Trong một số trường hợp, giá trị có thể thu hồi gần nhất được tính toán trong kỳ báo cáo trước đó có thể được sử dụng để kiểm tra sự suy giảm giá trị cho tài sản trong kỳ báo cáo hiện tại: [IAS 36.10]

Dấu hiệu suy giảm giá trị [IAS 36.12]

Dấu hiệu bên ngoài:

Dấu hiệu nội bộ:

Danh sách này không phải là đầy đủ. [IAS 36.13] Hơn nữa, một dấu hiệu cho thấy tài sản có thể bị suy giảm giá trị có thể cho thấy rằng thời gian sử dụng hữu ích của tài sản, phương pháp khấu hao hoặc giá trị còn lại có thể cần được xem xét lại và điều chỉnh. [IAS 36.17]

Xác định giá trị có thể thu hồi

Giá trị hợp lý trừ chi phí bán

Giá trị sử dụng

Việc tính toán giá trị sử dụng phải phản ánh các yếu tố sau: [IAS 36.30]

Dự phóng dòng tiền phải dựa trên các giả định hợp lý và có bằng chứng hỗ trợ, ngân sách và dự báo gần nhất, và ngoại suy cho các giai đoạn vượt ra ngoài. [IAS 36.33] IAS 36 giả định rằng ngân sách và dự báo không vượt quá 5 năm; cho các giai đoạn sau 5 năm, ngoại suy dựa trên ngân sách trước đó. [IAS 36.35] Ban Giám đốc phải đánh giá tính hợp lý của các giả định của họ bằng cách kiểm tra các nguyên nhân của sự khác biệt giữa các dự phóng dòng tiền trong quá khứ và dòng tiền thực tế. [IAS 36.34]

Dự phóng dòng tiền phải liên quan đến tài sản trong điều kiện hiện tại của nó. Việc tái cấu trúc trong tương lai mà đơn vị không cam kết và các chi phí để cải thiện hoặc nâng cao hiệu quả hoạt động của tài sản không được đưa vào dự tính. [IAS 36.44]

Ước tính về dòng tiền trong tương lai không bao gồm các dòng tiền vào hoặc dòng tiền ra từ các hoạt động tài chính, hoặc thu nhập thuế thu nhập doanh nghiệp nhận được hoặc phải trả. [IAS 36.50]

Lãi suất chiết khấu

Khi xác định giá trị sử dụng, lãi suất chiết khấu sử dụng phải là lãi suất trước thuế phản ánh đánh giá hiện tại của thị trường về giá trị thời gian của tiền và các rủi ro cụ thể của tài sản. [IAS 36.55]

Lãi suất chiết khấu không được tính đến các rủi ro mà các dòng tiền trong tương lai đã được điều chỉnh và phải bằng với tỷ suất lợi nhuận mà các nhà đầu tư yêu cầu nếu họ lựa chọn khoản đầu tư có thể tạo ra dòng tiền tương đương với dòng tiền dự kiến từ tài sản. [IAS 36.56]

Đối với suy giảm giá trị của một tài sản riêng lẻ hoặc một danh mục tài sản, lãi suất chiết khấu là lãi suất mà đơn vị phải trả trong một giao dịch thị trường hiện tại để vay tiền để mua tài sản hoặc danh mục tài sản cụ thể đó.

Nếu không có lãi suất cụ thể của tài sản được xác định trên thị trường, đơn vị phải sử dụng lãi suất thay thế phản ánh giá trị thời gian của tiền trong suốt vòng đời của tài sản cũng như rủi ro quốc gia, rủi ro tiền tệ, rủi ro giá cả và rủi ro dòng tiền. Thông thường cần xem xét các yếu tố sau: [IAS 36.57]

Ghi nhận lỗ do suy giảm giá trị

Đơn vị tạo tiền

Giá trị có thể thu hồi phải được xác định cho từng tài sản riêng lẻ, nếu có thể. [IAS 36.66]

Nếu không thể xác định được giá trị có thể thu hồi (nghĩa là giá trị cao hơn giữa giá trị hợp lý trừ chi phí bán và giá trị sử dụng) cho từng tài sản riêng lẻ, thì xác định giá trị có thể thu hồi cho đơn vị tạo tiền (CGU) của tài sản đó. [IAS 36.66] CGU là nhóm tài sản nhỏ nhất có thể xác định được tạo ra các dòng tiền vào độc lập với các dòng tiền vào từ các tài sản khác hoặc các nhóm tài sản khác. [IAS 36.6]

Suy giảm lợi thế thương mại

Lợi thế thương mại phải được kiểm tra suy giảm giá trị hàng năm. [IAS 36.96]

Để kiểm tra suy giảm giá trị, lợi thế thương mại phải được phân bổ cho từng đơn vị tạo tiền hoặc nhóm đơn vị tạo tiền của bên mua, mà dự kiến sẽ được hưởng lợi ích từ lợi ích hợp nhất của việc hợp nhất kinh doanh, bất kể là tài sản hoặc nợ phải trả khác của bên bị mua được phân bổ cho các đơn vị đó hay không. Mỗi đơn vị hoặc nhóm đơn vị được phân bổ lợi thế thương mại phải: [IAS 36.80]

Đơn vị tạo tiền mà lợi thế thương mại được phân bổ phải được kiểm tra suy giảm giá trị ít nhất hàng năm bằng cách so sánh giá trị ghi sổ của đơn vị tạo tiền, bao gồm cả lợi thế thương mại, với giá trị có thể thu hồi của đơn vị tạo tiền: [IAS 36.90]

Khoản lỗ do suy giảm giá trị phải được phân bổ để giảm giá trị ghi sổ của các tài sản trong đơn vị tạo tiền (hoặc nhóm đơn vị tạo tiền) theo thứ tự: [IAS 36.104]

Giá trị ghi sổ của tài sản không được giảm xuống dưới mức cao nhất trong các giá trị sau: [IAS 36.105]

Nếu áp dụng quy tắc trước đó, thì phân bổ thêm khoản lỗ do suy giảm giá trị theo tỷ lệ phần trăm trên cơ sở giá trị ghi sổ của các tài sản khác trong đơn vị tạo tiền (hoặc nhóm đơn vị tạo tiền).

Hoàn nhập khoản lỗ do suy giảm giá trị

Thuyết minh

Thuyết minh theo nhóm tài sản: [IAS 36.126]

Thuyết minh theo bộ phận báo cáo: [IAS 36.129]

Thuyết minh khác:

Nếu một khoản lỗ (hoàn nhập) do suy giảm giá trị riêng lẻ là trọng yếu, thì thuyết minh: [IAS 36.130]

Nếu các khoản lỗ do suy giảm giá trị ghi nhận (hoàn nhập) là trọng yếu đối với báo cáo tài chính, trình bày: [IAS 36.131]

Trình bày thông tin chi tiết về các ước tính được sử dụng để xác định giá trị có thể thu hồi của các đơn vị tạo tiền có chứa lợi thế thương mại hoặc tài sản vô hình có thời gian sử dụng không thời hạn. [IAS 36.134-35] - IFRS.VN